Ivern - Thụ Thần Thân Thiện
Cốt truyện LMHT / admin -

Ivern - Thụ Thần Thân Thiện

Ivern Tàn Nhẫn

Ivern Tàn Nhẫn từng là một chiến binh khét tiếng vào những ngày cuối cùng của nền văn minh cổ đại Vorrijaard. Bộ tộc của hắn tôn thờ những vị thần chiến tranh cổ xưa nhất và quyết không quy phục ba chị em kiêu ngạo như bao kẻ khác.

Tuy nhiên, phép thuật hắc ám đã gia tăng sức mạnh cho quân đội của họ một cách không thể phủ nhận. Ivern và đồng bọn âm thầm mưu tính suốt nhiều năm để lật đổ những Kẻ Băng Giá đáng ghét đó. Cuối cùng, họ quyết định dong buồm về phương đông—nơi mặt trời mọc lần đầu tiên, nơi được đồn đại là cội nguồn của mọi phép thuật trên thế gian. Nếu Ivern có thể chiếm lấy nguồn sức mạnh đó, hắn sẽ không còn đối thủ nào cản đường.

Nhưng khi đoàn tàu của hắn biến mất sau chân trời, tên tuổi hắn cũng phai mờ trong lịch sử, trở thành huyền thoại, vì họ chẳng bao giờ quay về nữa.

Biến Cố Tại Ionia

Thực tế, Ivern Tàn Nhẫn đã đặt chân lên bờ biển Ionia. Sau khi tàn sát hàng chục khu định cư ven biển, hắn và đồng bọn phát hiện một khu rừng thiêng mang tên Omikayalan, "Trái Tim Của Thế Giới". Nhưng tại nơi đó, họ vấp phải sự kháng cự dữ dội nhất. Những sinh vật lai giữa người và thú liên tục lao vào tấn công họ dưới những tán cây uốn lượn kỳ lạ.

Không nao núng, Ivern vẫn tiến lên. Những gì còn sót lại của đoàn quân cuối cùng cũng tới được thứ mà người Ionia hết lòng bảo vệ—Thần Liễu huyền thoại.

Ivern sững sờ, ngay cả khi trận chiến vẫn đang diễn ra xung quanh. Trước mắt hắn là một cái cây khổng lồ với những tán lá mỏng như tơ, ánh lên sắc xanh vàng rực rỡ. Hắn chưa từng cảm nhận được loại phép thuật nào mạnh mẽ đến thế. Những sinh vật kia sẵn sàng chết để bảo vệ nó. Muốn phá vỡ ý chí của họ, Ivern nhấc cao rìu chiến và gầm lên giận dữ, rồi liên tục bổ vào thân cây Thần Liễu.

Cây đại thụ đổ xuống. Một luồng năng lượng sống mãnh liệt bùng nổ, cuốn phăng Ivern Tàn Nhẫn.

Biến Đổi

Bị tách rời khỏi thực tại, hắn nhìn thấy trận chiến đã kết thúc. Xác người rải rác trên mặt đất, làm mồi cho lũ kền kền và côn trùng, hoặc phân hủy giữa những đám nấm rực rỡ sắc màu. Xương tan rã vào đất, hạt giống vùi trong đó nảy mầm và đâm chồi thành những cây trĩu quả. Lá và hoa đập nhịp như những trái tim rực rỡ. Giữa cảnh chết chóc, sự sống trỗi dậy theo những cách quá kỳ diệu để có thể tin được.

Ivern chưa bao giờ chứng kiến vẻ đẹp nào như thế. Sự sống, dưới muôn hình vạn trạng, đan xen chặt chẽ như một nút thắt không thể gỡ. Hắn bật khóc, và những giọt nước mắt ấy rơi xuống cơ thể đã thay đổi của hắn.

Giờ đây, hắn cao lớn hơn, tứ chi phủ đầy vỏ cây và lá. Một dòng chảy phép thuật hoàn toàn khác đang tuôn trào trong hắn. Hắn không biết vì sao, hay bằng cách nào, nhưng hắn đã trở thành di sản duy nhất còn sót lại của Thần Liễu.

Ngay khoảnh khắc đó, hắn nghe thấy tiếng khóc than của núi non, tiếng xào xạc của cây cối, và những giọt lệ nhỏ xuống từ rêu xanh. Hắn hồi tưởng những lỗi lầm đã gây ra, những tàn ác đã thực hiện. Hối hận tràn ngập trong hắn, và hắn gào lên cầu xin sự tha thứ.

Người Gieo Trồng

Khi Ivern cuối cùng cũng cử động trở lại, thời gian đã trôi đi quá lâu khiến thế giới dường như trở nên mới mẻ. Những ký ức về sự bạo lực và nỗi buồn trong quá khứ chỉ còn là những tiếng vọng mờ nhạt trong tim hắn. Hắn nhận ra mình có thể cắm rễ xuống đất, lắng nghe tiếng thì thầm của cỏ cây, đá cuội và dòng suối. Ngay cả đất cũng có những suy nghĩ riêng!

Ivern lang thang khắp Ionia và xa hơn nữa, mang theo dòng phép thuật kỳ lạ của Omikayalan. Hắn kết giao với muôn thú, quan sát những tập tính của chúng, say mê những thói quen nhỏ bé của chúng, và đôi khi giúp đỡ một tay. Hắn rút ngắn đường đi cho sâu đo, chơi khăm lũ quái bụi rậm tinh nghịch, ôm ấp những con hươu gai góc, và cười đùa cùng những cây nấm già khôn ngoan.

Một lần, hắn bắt gặp một golem đá bị thương. Nhận thấy linh hồn của nó đang dần lụi tàn, hắn tạo ra một trái tim mới từ viên đá cuội bên dòng suối, và golem đó đã trở thành tri kỷ trung thành của hắn. Hắn đặt tên nó là Daisy, theo loài hoa bất ngờ mọc trên cơ thể đá của nó.

Đôi khi, Ivern gặp con người, và phần lớn họ tương đối hòa nhã. Họ gọi hắn là "Chân Gai", "Lão Già Rừng Xanh", hay "Tiều Phu Già" và truyền tụng những câu chuyện về lòng tốt kỳ lạ của hắn. Nhưng hắn vẫn đau lòng khi thấy họ tiếp tục lấy nhiều hơn những gì họ trao đi, tàn nhẫn và bất cẩn với thế giới xung quanh. Vì thế, hắn tránh xa họ.

Nếu hắn thực sự là di sản cuối cùng của Thần Liễu, hắn phải giúp con người thay đổi—giúp họ quan sát, lắng nghe và trưởng thành. Bản thân hắn từng là người phàm, hắn biết điều đó không hề dễ dàng. Nhưng hắn mỉm cười và tự nhủ rằng mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ này trước khi hoàng hôn cuối cùng buông xuống.

Và hắn biết… mình sẽ có đủ thời gian.

0 comment

Bình luận

Tham gia Riot360

360 Độ RiotGames
hoặc đăng nhập bằng